006. CHUYỆN CON VỊT

  • In bài này
Bạn đánh giá:  / 1
DỡHay 

006. CHUYỆN CON VỊT

Mùa hè, mẹ gửi Andrew về quê chơi với bà ngoại. Được cậu Billy cho một cái giàn thun, Andrew khoái lắm. Nhưng nhớ lời cậu dặn, nó chỉ dám tập bắn ở trong rừng cây phía sau nhà. Andrew lang thang suốt buổi sáng ở trong rừng, nhưng nó chẳng bắn được chút gì cả. Buồn rầu, Andrew thất thểu về nhà ăn trưa.

 

 

006. CHUYỆN CON VỊT

 

Mùa hè, mẹ gửi Andrew về quê chơi với bà ngoại. Được cậu Billy cho một cái giàn thun, Andrew khoái lắm. Nhưng nhớ lời cậu dặn, nó chỉ dám tập bắn ở trong rừng cây phía sau nhà. Andrew lang thang suốt buổi sáng ở trong rừng, nhưng nó chẳng bắn được chút gì cả. Buồn rầu, Andrew thất thểu về nhà ăn trưa.

Vào tới sân, thấy bầy vịt của bà ngoại đang rượt nhau kêu quàn quạc trong sân. Andrew cúi xuống nhặt một hòn sỏi và bắn đại một phát. Chẳng may, viên sỏi trúng ngay giữa đầu một con vịt, nó lăn đùng ra giữa sân, giãy đành đạch mấy cái rồi nằm ngay đơ. Andrew hoảng hốt nhìn quanh: không có ai cả. Nó vội nhặt con vịt và nhét vào trong đống củi. Yên trí với bí mật của mình, Andrew ngồi vào bàn ăn trưa, mà không biết rằng đã có ít nhất một cặp mắt nhìn thấy chuyện xảy ra với con vịt.

Sau bữa ăn trưa, bà ngoại vừa cất đồ ăn dư vào chạn vừa dặn Sally, chị họ của Andrew, con gái chú Billy:

- Bữa nay tới lượt con rửa chén đó.

- Nhưng Andrew nó hứa làm thay con rồi. - Sally vội đáp và nhìn Andrew bằng ánh mắt khiến nó đang đỏ mặt toan cự cãi bỗng đâm ra chột dạ.

- Thật không Andrew? - Bà ngoại hỏi, không quay đầu lại.

- Con à ?

Andrew vừa mở mồm thì Sally hích một cái đau điếng vào sườn nó và khẽ thì thầm qua kẽ răng:
- Con vịt. Nhớ không ?

- Con nhận lời chị ấy rồi. - Andrew đáp bằng giọng hậm hực.

Ngủ trưa dậy, ông ngoại rủ Andrew và Sally đi câu, nhưng bà ngoại bảo:

- Sally, cháu ở nhà giúp bà nấu nồi xúp cho bữa tối.

- Nhưng Andrew thích ở nhà nấu xúp hơn là đi câu đấy chứ! Bà hỏi nó xem có đúng như vậy không ?

Sally trả lời bằng giọng mát mẻ. Andrew toan cãi thì Sally tằng hắng mất tiếng. Nó đành nghẹn ngào trả lời:

- Cháu sẽ ở nhà giúp bà.

Cứ thế, suốt ngày hôm đó, Andrew luôn bị Sally dằn vặt bởi chuyện con vịt.

Tối đến, mệt mỏi, Andrew nằm lăn trên chiếc đi-văng trong phòng khách và ngủ thiếp đi.

Lúc nó thức dậy, ai đó đã tắt đèn và phủ trên người nó một tấm chăn. Andrew nằm im, đầu nó nhớ lại chuyện trong ngày. Nhiều lúc nó muốn nói thật với bà ngoại về chuyện con vịt, nhưng nó lại sợ bà ngoại sẽ mách mẹ nó, rồi thì sang năm mẹ nó sẽ không cho nó về chơi với ông bà nữa thì sao? Còn Sally thì quá quắt quá, không biết bao giờ nó mới thoát khỏi bàn tay quái ác của Sally? Biết làm sao đây? Nó chỉ muốn chết quách cho rồi. Andrew thổn thức.

Chợt một bàn tay to mềm của bà ngoại đặt lên vai nó, giọng êm ái của bà ngoại thì thầm:

- Nói đi con. Có điều gì con cứ nói ra cho nhẹ nhõm trong lòng.

- Con vịt... Cháu... Con vịt... - Andrew lắp bắp.

Bà ngoại im lặng.

Hít một hơi dài, Andrew nói một mạch:

- Cháu lỡ tay bắn chết một con vịt rồi bà ạ !

- À, ra chuyện con vịt. Lúc đầu thấy thái độ của cháu với Sally bà hơi ngạc nhiên, nhưng bà đã hiểu cả khi lùa bầy vịt vào chuồng và thấy thiếu một con. Nhưng bà muốn chờ cháu tự nói ra. Câu chuyện ngày hôm nay là một bài học cho cháu đó: Che giấu tội lỗi của mình, cháu sẽ không bao giờ có được sự thanh thản và cháu sẽ trở thành sự nô lệ của cái xấu.

INTERNET

_______________

CHIA SẺ MỘT CHÚT SUY TƯ

NÔ LỆ TỘI LỖI

Bài học hôm nay được đúc kết trong lời dạy của bà ngoại Andrew dạy cháu bà: “Che giấu tội lỗi của mình, cháu sẽ không bao giờ có được sự thanh thản và cháu sẽ trở thành sự nô lệ của cái xấu”.

KHÔNG BAO GIỜ CÓ ĐƯỢC SỰ THANH THẢN

Không ai làm một điều xấu mà có được sự thanh thản tâm hồn, trừ khi đó là hạng người mất lương tri, vô lương tâmmất rồi nhân tính.

Chuyện bắn chết con vịt là “chuyện nhỏ”, con vịt không giá đáng gì, hành động bắn chết con vịt của một chú bé không phải là tội lỗi gì lớn lao lắm, nhưng nó đã nghĩ đến hậu quả về sau: “Nhiều lúc nó muốn nói thật với bà ngoại về chuyện con vịt, nhưng nó lại sợ bà ngoại sẽ mách mẹ nó, rồi thì sang năm mẹ nó sẽ không cho nó về chơi với ông bà nữa thì sao ?”,nên nó không đủ can đảm thú nhận lỗi lầm của nó. Nó lún sâu thêm vào lỗi lầm thứ hai, thực hiện thêm một hành vi dối trá: “Nó vội nhặt con vịt và nhét vào trong đống củi. Yên trí với bí mật của mình ”.

Mọi sự dối trá đều nhằm che đậy sự  lầm lỗi. Che đậy sự  lầm lỗi vì biết rằng sự lầm lỗi ấy sẽ có hại cho mình , như vậy che đậy sự lầm lỗi là để tự bảo vệ mình, là để mình được bình an.

Cậu bé Andrew che đậy lầm lỗi của mình, nhưng có tìm được sự bình an không? – Ta thấy rõ là “không” rồi.

Không ai có thể bình an khi mang trong lòng tội lỗi.

Hành động che dấu tội lỗi có thể lừa gạt người đời, nhưng không thể lừa gạt lương tâm mình, càng không thể lừa gạt Thiên Chúa được.

Kẻ thù của con người là ma quỷ, là những cái xấu xa, tội lỗi… như thú dữ
luôn rình rập, rảo quanh chúng ta tìm mồi cắn xé ! (ảnh chỉ có tính minh họa)

Hành động của Andrew: “Nó vội nhặt con vịt và nhét vào trong đống củi. Yên trí với bí mật của mình”,  làm tôi nhớ lại câu chuyện trong Kinh Thánh, Ca-in đã giết chết em ruột mình là A-ben và dấu xác em mình, rồi yên trí về nhà giả đò như không hề hay biết việc gì. Nhưng máu của A-ben đã kêu thấu đến Chúa. Chúa trừng phạt Ca-in phải đi lang thang dong dài trong cuộc sống, mang theo nổi ám ảnh về tội lỗi đã giết em ruột của mình đến suốt đời.

Những việc làm mờ ám trong bóng tối, như gian tham, lừa dối, tội ác… luôn cắn rứt lương tâm. Làm sao con người có thể thanh thản tâm hồnkhi đắm chìm trong lỗi lầm được ?

SỰ NÔ LỆ CỦA CÁI XẤU       

Tội nghiệp cho cậu bé Andrew: “không biết bao giờ nó mới thốt khỏi bàn tay quái ác của Sally? Biết làm sao đây? Nó chỉ muốn chết quách cho rồi. Andrew thổn thức.

Nếu Andrew không làm điều gì xấu, thì  cậu bé đâu có gì phải sợ người chị họ quá quắt Sally. Như vậy, rõ ràng Andrew không phải sợ cá nhân người chị Sally, mà sợ  cái xấu của mình bị phơi bày. Andrew không còn làm chủ được mình, Andrew bị cái xấu thống trị. “Andrew trở thành sự nô lệ của cái xấu !”.

Đấy chính là “cái ách tội lỗi ”.

Trong cuộc sống có rất nhiều con người quỷ quyệt như cô gái Sally. Lẽ ra, cô gái thấy hành động sai trái của em mình, cô nên khuyên dạy em mình, nhưng cô ta âm thầm “để đó”, và triệt để khai thác để có lợi cho mình.

Nhiều kẻ thâm độc, nắm bắt được “cái lỗi” của anh em, thay vì chân thành và thẳng thắn giúp anh em thoát khỏi con đường sai trái và xóa tan mặc cảm lỗi lầm, họ lại tròng cái vòng tội lỗi ấy vào cổ anh em như một thứ thòng lọng để hạ bệ, hù dọa, áp lực, và sai khiến anh em làm theo những ý đồ riêng tư của họ !

Khó mà thấy được lòng dạ độc địa của Sally. Cô gái này nếu cứ giữ cá tính như thế, sẽ là con người nham hiểm đáng sợ. “không biết bao giờ nó mới thoát khỏi bàn tay quái ác của Sally? Biết làm sao đây? Nó chỉ muốn chết quách cho rồi. Andrew thổn thức”.

Thật may mắn cho cậu bé Andrew, cậu có một bà ngoại thật tuyệt vời, một bà ngoại có một tâm hồn bao dung và đôi mắt nhìn đời sâu sắc. “Chợt một bàn tay to mềm của bà ngoạiđặt lên vai nó, giọng êm ái của bà ngoại thì thầm:- Nói đi con. Có điều gì con cứ nói ra cho nhẹ nhõm trong lòng”

Thật cảm động, phải không các bạn ? Bà nhẹ nhàng lột bỏ cái ách nô lệ của cái xấu cho đứa cháu ngoại vụn dại của bà. - “bà đã hiểu cả khi lùa bầy vịt vào chuồng và thấy thiếu một con. Nhưng bà muốn chờ cháu tự nói ra”.

Tự nói ra” là tự mình biết cởi bỏ ách nô lệ cho chính mình. Là biết đứng dậy sau khi đã vấp ngã.

Bạn đọc thân mến !

Có những người sau khi đã làm những điều sai phạm, không biết sửa sai, cố chấp, né tránh sự thật, tìm đủ lý do để tự biện hộ cho mình, kéo vây cánh để làm chuyển hướng dư luận. Bảo vệ lỗi lầm này bằng một lỗi lầm khác, tìm cách xóa bỏ tội ác này bằng một tội ác khác, dần dần buông xuôi đời mình vào vòng tăm tối không còn lối thoát, chôn vùi đời mình vào kiếp nô lệ sự xấu xa - nô lệ tội lỗi.

Tâm hồn đơn sơ chân thật, cho ta cuộc sống thanh thản bình an.

Một cuộc đời như vậy không bao giờ có được một tâm hồn bình an, thanh thản !

Người Công Giáo có bí tích “Hòa Giải ”, khi con người biết “tự nói ra ” với Thiên Chúa tội lỗi của mình, nghĩa là con người biết thú tội, con người biết ăn năn sám hối, là con người sau khi vấp ngã, biết chỗi dậy và đứng lên, tiếp tục cuộc hành trình. Đó là nghị lực, là sự can đảm. Và đó cũng là tuyên xưng niềm tin: Tin tưởng vào Tình Yêu Thiên Chúa. Đó là có Đức Tin vững vàng, không ngã lòng trông cậy. Cho dù có bao sóng gió cuộc đời, cả sóng gió trong lòng mình, lòng vẫn tin Tình Chúa đối với ta không đổi thay, và tình ta đối với Chúa cũng không thay đổi. Đó cũng là biết sống với Đức Tin, Đức CậyĐức Mến.

Quả thật, bài học của bà ngoại của Andrew dạy cháu mình, cũng là bài học thật sâu sắc đáng cho mỗi người chúng ta suy gẫm.
 

                                                                                         Lm. Antôn NGUYỄN VĂN TIẾNG